Đôi bờ - Truyện ngắn
Tác giả: Bhơriu Quân
Đăng trên: Văn nghệ trẻ
+++++++++++++++++
ĐÔI BỜ
(Cho M.H)
Nó
ngồi bệt xuống bậc thang gươl làng thả mắt nhìn xuống sân đang có những
đám trẻ làng tranh nhau đá bóng. Thỉnh thoảng nó lại ngước nhìn lên
những mái nhà moong được dựng quanh sân để đón khách du lịch, lòng nó
lại bồi hồi miên mang về một điều gì đó, chỉ có nó mới biết mình đang
nghĩ gì. Tiếng hò reo cổ vũ đội bóng làm nó giật mình. Lẳng lặng cười
một mình như tìm được một niềm vui mới lạ từ trên mái nhà moong. Nó bước
xuống bậc thang đi quanh sân làng, đôi mắt ngó ngàng từng ngóc ngách
nhà moong, nơi nó và một người khách lạ đã từng đến đây, tìm hiểu về văn
hóa Cơtu, mà nó là người trực tiếp làm hướng dẫn.
Ngày
ấy, cũng vào những ngày hè oi bức, ở đồng bằng nắng nóng như đổ lửa,
mỗi ngày có hàng trăm khách từ dưới xuôi lên ghé qua làng nó để tham
quan, tìm hiểu văn hóa bản địa, có nhiều khách ở lại giao lưu với những
thanh niên của làng, mà nó là người thường xuyên có mặt để hướng dẫn
khách. Nhiều chuyến ghé thăm làng của khách chưa đoàn nào làm nó nhớ như
chuyến đi của một cô gái người miền xuôi. Cô gái cũng là một hướng dẫn
viên đầy kinh nghiệm, còn nó chỉ là một hướng dẫn của làng về văn hóa
Cơtu, nói tiếng Kinh lúc được lúc mất. Trong một lần đón đoàn của cô gái
ấy, nó lên nhà moong sắp xếp khách ngủ qua đêm để tối giao lưu với bản
làng. Nó ít nói, nhưng sự im lặng đó đã làm cô gái kia chủ động nói
chuyện, thăm dò chương trình giao lưu tối nay. Nó ngại khi phải đối diện
với một cô gái trẻ, da dẻ hồng hào, trắng nõn; còn nó thì da ngăm đen,
trang phục như của núi rừng thực thụ, đầy bụi và những lá cây dính vào.
Nét mặt nó đầy vẻ e ngại, thẹn thùng. Tim nó như chạy nhanh hơn bước
chạy của con hổ rừng mà nó đã từng thấy khi còn nhỏ theo cha lên rẫy.
Mỗi lần chạm mặt như thế, nó lại lãng tránh lên ngồi trên sàn gươl,
nhưng mắt nó vẫn luôn nhìn theo hình bóng của cô gái ấy. Đang hướng dẫn
cho khách về các vật dụng sinh hoạt của đồng bào Cơtu, nó giật mình khi
có một bàn tay mát rượi, mềm mại cầm nhẹ bàn tay nó. Vẫn là cô gái ấy.
Nó đứng lặng im, không nói được nên lời. Cô gái đã nhanh tiếp lời nó và
nói:
- Anh là người bản địa ở đây, em cần anh giúp có được không ?
Câu
hỏi của cô gái như mở lòng e thẹn của nó khi đứng trước một cô gái từ
dưới xuôi xinh đẹp. Nó lại nhìn lên mái gươl, như cầu mong Giàng giúp
thoát khỏi sự run rẫy, hồi hộp trong lúc này.
- Mình giúp cái gì ? Nó lại hỏi cô gái mà mắt vẫn nhìn sang nơi khác.
-
Đêm nay, em cần anh kể cho em nghe về văn hóa của các anh, để sau này
em sẽ kể lại cho mọi người đều biết văn hóa của dân tộc anh đậm đà thế
nào.
Một
lần nữa nó lại giật mình, lần này nó nhìn thẳng vào mặt cô gái. Hai con
mắt chạm nhau trong khoảng cách không xa đã làm cho hai con người xuôi -
ngược hiểu nhau hơn, gần nhau hơn và hai trai tim kia dường như đã có
cùng một nhịp đập.
Nó
lại quay mặt đi, không một câu trả lời cho cô gái. Nó hiểu rằng, già
làng cũng từng nhắc đêm tối mà nam nữ nói chuyện riêng với nhau, già
làng sẽ phạt bằng con heo nái, cho ra ngoài rừng ở, đây là điều cấm kỵ
của làng xưa nay không ai dám vi phạm. Nó không nói cho cô gái hiểu mà
chạy thẳng về nhà mình ngồi nghĩ ngợi đủ điều, lòng nó thì muốn được gặp
cô gái ấy, nói chuyện cùng cô gái, dù chỉ một lần. Nếu tối nay gặp nói
chuyện với cô gái trong đêm khuya, có người bắt gặp thì nó sẽ không
chuộc nổi tội này bằng một con heo nái to nhất, hoàn cảnh của nhà nó sẽ
không cho nó làm như vậy, dù nó rất muốn.
Đêm
về. Sân làng rộn ràng tiếng trống chiêng đua nhịp theo điệu tân tung da
dá, ở giữa là đóng lửa to đã được chất đầy đang rừng rực bùng cháy, soi
rực rỡ từng khuôn mặt thích thú. Khách từ các nhà moong ùa ra sân để
chiêm ngưỡng những điệu múa dân vũ lạ lùng, sôi nổi, hào hứng của các
chàng trai cô gái Cơtu. Bên góc bậc thang lên gươl, cô gái người Kinh
vẫn một mình đưa mắt xuống nhìn mọi người đang hân hoan nhảy múa theo
nhịp trống. Vẫn không thấy nó, cô gái như thiếu đi một cái cảm giác ấm
cúng của núi rừng bản địa, lòng cô như đang u sầu, trái ngược với tiếng
trống chiêng kia rộn rã. Thỉnh thoảng cô gái lại rút cái điện thoại xinh
xắn, mở một vài tấm hình quen thuộc để xem, gặp hình nó mới được chụp
khi chiều, cô gái dừng lại ngắm không chợp mắt. Nhìn nét mặt nó, cô càng
mến nó đến khó ngờ. Con mắt ấy đã làm cô gái có chút rung động từ lúc
đầu gặp nhau, con mắt ấy đã biết nói lên tất cả với cô về một cuộc gặp
bất ngờ chiều nay, tràn đầy hi vọng. Và, nó cũng như thế, đâu chỉ riêng
cô gái.
Mãi mê với những hình ảnh về nó, cô gái giật mình khi thấy nó đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
-
Mình xấu lắm, đừng xem nữa ! Nó mạnh dạn nói và ngồi xuống cùng cô gái
trong sự hồi hộp, tim đập liên hồi và sự lo lắng ai đó bắt gặp nếu tiếp
tục ngồi bên cô gái. Nó không dám nhìn vào hình ảnh mình đang có trong
tay cô gái, mà nhìn xuống sân làng nén bớt sự run rẫy này. Cô gái cũng
nhìn theo nó, như thấy ấm cúng hơn khi có nó bên cạnh.
- Văn hóa của các anh cũng sôi động, uyển chuyển nhỉ ? Cô gái hỏi nó.
-
Có như vậy mới thu hút được khách đến đây chứ, nhưng không phải vì có
khách mới đem ra múa điệu này. Điệu múa này đã có từ lâu, tồn tại cùng
với nhịp sống hàng ngày của đồng bào mình trong các lễ hội đâm trâu, lễ
cưới hỏi, mừng hội làng...
Nó nói một mạch để kìm nén sự e thẹn với cô gái, tạo sự gần gũi hơn với cô gái đang chăm chú nghe nó nói về văn hóa Cơtu.
-
Em biết không, đàn ông có điệu tân tung, đó là điệu múa mạnh mẽ, cường
tráng, mỗi lần nhảy tay cầm khiêng chân đạp mạnh xuống đất như là sức
mạnh của núi rừng, khẳng định vị thế, vai trò của người đàn ông trong
việc giữ đất, giữ làng, bảo vệ đồng bào.
Thế còn điệu múa của các cô gái kia thì sao ? – Cô gái lại hỏi nó.
-
Đó là điệu múa da dá nhịp nhàng, uyển chuyển, hai tay dâng lên trời,
chân nhún nhảy như là vai trò của phụ nữ trong đời sống hàng ngày rất
quan trọng, khát khao làm chủ đất trời, sẵn sàng hi sinh vì chồng con.
Nó
lại tiếp tục đưa cô gái đắm say văn hóa của dân tộc mình. Tiếng trống
chiêng vẫn đều nhịp thình thịch, xoa tan mọi sự ngăn cách, hồi hộp giữa
nó và cô gái. Bầu trời sáng trong, những vì sao lấp lánh hiện rõ mồn
một, những làn khói đang cháy dỡ vẫn nhìn rõ ngút ngàn trên đỉnh mái
gươl. Cô gái có chút bẽn lẽn vừa say mê với điệu múa cồng chiêng vừa
lãng mạn với những vì sao trên trời. Bỏ quên nhịp trống chiêng rộn rã.
Với cô gái, đó là những thời khắc đẹp nhất của cuộc đời cô nơi núi rừng
sâu thẳm này, nơi có một người chàng trai Cơtu biết san sẻ cùng nó về
những cái mà cô vẫn còn ngờ ngợ chưa hiểu hết. Còn nó thì mải mê đưa mắt
về cánh đàn ông đang say nhịp chiêng, về những cô gái uyển chuyển điệu
da dá. Nó đứng dạy, kéo tay cô gái vào trong gươl. Ánh lửa bập bùng hắt
rọi qua khoảng trống của gươl soi sáng những vật dụng được trang bày
quanh gươl. Nó lần lượt giới thiệu từng vật dụng sinh hoạt của đồng bào
Cơtu cho cô gái nghe. Những gì nó nói đều được cô gái ghi lại cẩn thận
trong một quyển sổ nhỏ. Hết chuyện dệt thổ cẩm do bàn tay khéo của phụ
nữ Cơtu thực hiện đến chuyện đan lát của người đàn ông, rồi tục hôn
nhân, đi sim của đôi trai gái. Cứ thế, nó làm cho cô gái càng thích thú
với lối nói năng cứng cáp, đi thẳng ý nghĩa của từng vật dụng, cũng như
suy nghĩ của người thực hiện nó để có một sản phẩm ưng ý như thế này.
Vào nhà moong, nó lại dẫn dắt cô gái về một nơi mà người Cơtu nào cũng
cần phải có để ở và sinh hoạt gia đình. Đó cũng là ngôi nhà của đôi vợ
chồng trẻ mới lập gia đình sẽ hình thành nhà riêng của mình bằng việc
làm nhà moong nhỏ nhắn thế này, nhưng chứa đậm tình thương yêu nhau
trong những ngày ra ở riêng.
Đêm
đã về khuya. Ánh lửa lúc đầu vẫn bập bùng, giờ cũng tắt dần, chỉ còn
những than hồng đỏ đang hừng hực sáng. Nhịp chiêng cũng dịu dần. Những
bước chân cũng vắng lặng. Một vài khách vẫn thích thú ngắm những than
hồng đang bắn những tia lửa đến thót tim. Bầu trời vẫn trong xanh, đầy
những vì sao nhấp nháy, trăng cũng hiện rõ, soi bóng của hai người in
sâu trên nền đất. Cả hai lại bước về bậc thang gươl. Gươl vẫn mở, như mở
lòng đón khách vậy, đêm nào gươl cũng thế.
Nó
thấy mình có một điều gì đó khác lạ. Những khi có khách đến thăm làng,
kể cả không có nó vẫn thức không quá chín giờ tối là về nhà ngủ say. Đêm
nay nó lại thấy mình vui, lòng nó xốn xang đến lạ lùng, cơn buồn ngủ đã
không đến với nó.
-
Anh kể cho em nghe làng anh hình thành khu du lịch cộng đồng này từ khi
nào vậy ? – Cô gái bất chợt hỏi nó. Nó thích thú đáp liền:
-
Làng anh sau giải phóng mới hình thành, sân này trước đây là những ngôi
nhà chung của làng. Sau một cơn hỏa hoạn, nhà cháy rụi, nhiều người bỏ
đất đi nơi khác ở. Bọn anh hồi đó rất mê đá bóng, sân bóng thì không có,
chỉ duy nhất là sân này, thế là anh mua bóng đá huy động anh em trong
làng phát dọn, cuốc đất mở rộng sân. Những người lớn tuổi họ kiêng kỵ
không cho bọn anh làm vậy, có bạn bị cha mẹ đưa lên rừng ở không cho
tham gia cùng với anh, vì theo phong tục nếu nhà bị cháy mà bỏ đi thì
không thể quay về ở lại được nữa. Một số người như anh đi học xa biết
được nó không như các cụ nghĩ, nên cứ làm liều, họ trách móc rất nhiều
những vì ham chơi bóng cứ thế mà làm liều.
- Nhưng vì sao lại thu hút đợc du lịch đến với làng như vậy ? – Cô gái lại hỏi nó tiếp.
-
Ở làng, văn hóa bản địa rất đạm đà và nhiều sắc màu. Có một cụ là cán
bộ huyện đã nghĩ hưu về làng sinh sống đã đề xuất xây dựng làng du lịch.
Bọn anh những người hiểu chút ít về công việc này đã hưởng ứng mạnh mẽ.
Thế là làng du lịch cộng đồng đã hình thành.
-
Có như vậy em mới đến được đây và ngồi với anh như thế này, đúng không ?
– Câu nói của cô gái đã làm cho nó có chút bối rối, ngại ngùng. nhưng
nó vẫn vui khi có một người hiểu được nó và muốn luôn được gần nó. Nó
cũng vậy.
Trăng
như vẻ chênh chếch góc đỉnh mái gươl. Những làn sương mỏng manh vờn qua
trước mặt. Không gian lạnh căm. Sau những gì sôi nổi, náo nhiệt khắp
sân làng, giờ trả lại cho hai người một sự im lìm, tĩnh lặng khác
thường. Tiếng dế đêm thâu vẫn cần mẫn thức cùng hai người, để xoa tan sự
lạnh lẽo trong đêm tối nơi gươl làng. Tiếng gà gáy gọi nhau từ mọi nhà,
cũng là lúc hai người rời bậc thang gươl làng. Để lại sau lưng cô gái
tự tìm về nhà moong ngủ, nó chạy thẳng về nhà rón rén bước vào lên
giường nằm ngửa mà đôi mắt không nhắm được. Mình đang yêu chăng, nó tự
suy nghĩ vậy và chợp mắt thiếp đi từ lúc nào chẳng hay...
Tiếng
còi xe inh ỏi gọi khách về, những bước chân nhanh nhạy của đồng bào
Cơtu ra tiễn khách. Cô gái ngơ ngác tìm hình bóng nó để nói lời chia tay
mà không thấy, nét mặt cô có chút đượm buồn, lăn dài những giọt nước
mắt đầu tiên vì nó. Bên kia đường, nó đứng lặng một mình không cho ai
thấy sự sầu muộn trong lòng. Nó không dám đến gần cô gái, tối qua nó
mạnh dạn nhờ bóng tối mới ngồi được với cô. Nó tự trách mình bỗng dưng
lại ngại ngùng đến thế, ngay cả tên tuổi cô gái nó cũng chưa hỏi kịp.
Xe
lăn bánh, đầu cô gái vẫn ngoảnh lại phía sau đưa mắt dõi theo mọi nơi
để tìm nó. Nó chạy theo chỉ kịp dơ tay vẫy chào cô gái. Cô gái cố thốt
lên nói điều gì đó mà nó vẫn không nghe rõ, nhưng lòng nó biết rằng nó
cũng hết cơ hội được gặp lại cô gái khi ngày mai cô gái ấy sẽ lên tàu về
thành phố sầm uất, cách xa bản làng của nó cả nghìn kilomet...
Tiếng
hô...vào... của các thanh niên làng đang đá bóng làm nó giật mình. Rồi
nó lại mỉm cười như thấy mình thơ dại. Vẫn chờ đợi người con gái ấy trở
lại. Vẫn nhớ nhung sầu muộn với những mái gươl, nhà moong quanh làng.
Niềm vui với nó khi có khách về thăm làng, những lại nổi buồn khi khách
đi. Một sự trống vắng trong lòng nó, nó lại nhớ rừng, nhớ sông suối...
Đứa
cháu chạy qua đưa nó một lá thiếp ghi họ tên nó rõ ràng, nét chữ đẹp,
nơi gửi từ một thành phố xa lắc mà nó chưa được đến lần nào. Mở lá
thiếp, nó nhìn sâu dòng chữ trân trọng báo tin lễ thành hôn Hạnh Thi. Nó
trở lại bậc thang gươl, đọc lại lần nữa. Ôi, cô gái ấy ngày nào tên là
Hạnh Thi, giờ nó mới biết. Nó đã chờ đợi cô gái ấy quay trở lại làng,
cần nhất là với nó đã hơn năm năm nay. Nhưng sự trở lại bằng hình hài cô
gái đó không thấy mà chỉ có tấm thiệp hồng báo tin vui này. Nó lại mỉm
cười. Nụ cười đầy niềm vui rạng rỡ, nhưng lòng nó là cả một sự chờ đợi,
trống vắng đến lúc này.
Vẫn
là chỗ Hạnh Thi và nó đã từng ngồi. Nó im lặng, sự lặng im lúc này
không ai trong đám bạn dám đến hỏi chuyện. Đầu đường bên kia cầu, nơi nó
chưa kịp gặp mặt tiễn đưa Hạnh Thi lần cuối vẫn còn in dấu cái ngoảnh
mặt, cái vẫy tay chào nhau, ngay cả cái thốt lên từ chuyến xe cuối cùng
đó vẫn hiện hữu trong suy nghĩ của nó. Dòng sông quanh làng vẫn chảy
nhịp nhàng, nhưng đôi bờ sông kia cũng sẽ không bao giờ chạm nhau được.
Và, nó hiểu điều đó cũng sẽ không bao giờ xảy ra được nữa
+++++++++++++
- Gươl: Nhà rông.
- Nhà moong: Nhà nhỏ được dựng quanh gươl, nhà bếp Cơtu.
0 nhận xét: